4. Nguyễn Thị Cúc (1966): Bà Cúc không có chồng con, phải sống cùng với người em có tính tình bất thường. Mắt bà đã mờ đến mức gần như không thể thấy gì, và bà không còn khả năng lao động. Ngôi nhà bà ở là di sản của cha mẹ, và cuộc sống của bà phụ thuộc hoàn toàn vào trợ cấp của nhà nước cùng với sự giúp đỡ từ các ân nhân. Mỗi ngày với bà là một cuộc chiến đấu để tồn tại, khi mà sự nghèo khó và bệnh tật cứ mãi đè nặng lên đôi vai yếu đuối.