Trong một khu rừng, có chú kiến nhỏ sống cùng bầy đàn. Mùa hè đến, thời tiết ấm áp, khắp nơi tràn ngập thức ăn. Những chú kiến khác thoải mái rong chơi, chỉ kiếm ăn vừa đủ cho mỗi ngày. Nhưng chú kiến nhỏ thì lại khác. Ngày nào chú cũng chăm chỉ tha từng hạt lúa mì, từng miếng lá khô về tổ. Dù thời tiết tốt đẹp, chú không hề ngừng nghỉ. Chú hiểu rằng mùa đông khắc nghiệt sắp đến, và nếu không chuẩn bị kỹ lưỡng, sẽ không có đủ thức ăn để sống qua mùa đông dài.
Những chú kiến khác nhìn thấy thế, cười nhạo: “Cậu thật ngốc! Sao phải làm việc vất vả như vậy trong khi chúng ta có thể tận hưởng ngày hè? Đợi đến khi trời lạnh, chúng ta hãy bắt đầu làm việc cũng chưa muộn!”…