Người dân tộc thiểu số hầu như ở đâu cũng khổ, cũng nghèo! Vì thế, việc chọn lọc người để giúp đỡ là việc không dễ vì nhiều người khốn khó quá. Đối tượng ưu tiên để các Sơ chọn lọc vẫn luôn là các cụ già lão, neo đơn, các người bệnh tật trầm trọng không còn sức lao động hoặc các gia đình có nhiều người bệnh, cần sự đỡ nâng hơn. Với số lương thực trị giá 5 đô/1 tháng, chắc chắn là chẳng đủ sống đâu, nhưng ít là đỡ được phần nào gánh nặng “cơm gạo” mỗi ngày cho họ.
Thời gian Covid hiện nay, các Sơ cho biết:
“Em cũng thưa với Chị là, tình hình Covid rất phức tạp, riêng khu vực chúng em ở hiện nay Covid đang rối reng. Những người bị nặng thì phải cách ly ở bệnh viện. Những người nhẹ thì cách ly tại gia đình. Khi đi thăm những người ở bệnh viện thì chúng em mang đồ ăn chín đến; còn khi thăm những người bị cách ly tại gia, thì chúng em thường mua khoai lang, rau xanh, trái cây, bánh kẹo… Nhà nghèo quá thì mua thêm gạo. Tất cả bệnh viện cũng như tại gia đình nhiễm Covid, nhà nước chăng dây, không ai được ra vào, nên chúng em chỉ để ở cổng rồi gọi điện thoại cho họ ra lấy.”
Người dân tộc ở vùng biên giới Cao Bằng – Lạng Sơn thì vẫn còn rất nhiều người không biết tiếng Việt, nên lắm lúc, các Sơ cũng gặp khó khăn thì muốn trao đổi điều gì đó với họ. Thôi thì đành dùng ngôn ngữ của… tình thương để đàm thoại vậy. Đường đi khó khăn, xa xôi, nên việc trao quà cũng không dễ dàng gì, nhưng “where there’s a will, there’s a way”, nên các Sơ vẫn điều chỉnh được cách thức để gặp gỡ và tặng thực phẩm. Các Sơ viết:
“Riêng ở Mẫu Sơn, phần lớn là người Dân tộc Dao cư ngụ, thì đường đi rất vất vả, vừa xa, vừa khó đi, lại vừa khó tiếp xúc với họ vì mình chưa rành tiếng người Dân Tộc này. Một năm chúng em chỉ xếp lịch đi thăm từng nhà được một vài lần thôi, mà lúc đi thăm để biết cụ thể chứ không mang gạo theo được, vì nhiều đoạn đường cong queo, phải đi bộ ven đồi. Khi đi phát gạo/thực phẩm theo quí, thì chúng em báo cho họ tới một địa điểm, và phải báo từ hôm trước. Người ta đi bộ khoảng 2 tiếng đồng hồ mới tới nơi nhận quà. Thấy cũng tội nghiệp!”
Mời quý vị cùng gặp gỡ một vài người nghèo khổ mà chúng ta đang hỗ trợ tại đây.
Bà Hứa Thị Nả, 80 tuổi *** Bà là người dân tộc Nùng, không nói được tiếng Kinh. Bà sống neo đơn, không nơi nương tựa. Bà không có nhà ở, phải ở nhờ một nhà của cháu họ, nhưng hiện nay ngôi nhà đó cũng sắp sửa được bán cho người khác nên không biết bà sẽ phải đi đâu. Hằng ngày, bà phải đi chặt củi ở trên núi, đem đi bán để lấy tiền sinh sống. Bà sống rất khép kín, ít tiếp xúc với cuộc sống bên ngoài.
Anh Vi Văn Nghĩa, 42 tuổi *** Anh bị bại liệt 6 năm do một tai nạn xảy ra khi làm việc. Chân bị co rút, phải vào nhà thương chữa trị. Nhưng sau 3 mũi chích thì bị teo cơ và liệt luôn cả 2 chân. Anh chị có 2 người con. Vợ anh đi làm thuê để có tiền nuôi sống gia đình.
Bà Vi Thị Viên, 72 tuổi *** Gia đình rất nghèo và túng thiếu. Chồng chết do ung thư. Bà có 3 người con nhưng người con cả và con út đều bị bệnh tâm thần, nên không lập gia đình. Người con thứ 2 lấy vợ, và rất nghèo, nên ở chung nhà với bà. Hằng ngày mấy mẹ con đi làm thuê trong bản làng để có chút tiền nuôi sống gia đình.
Bà Lục Thị Phùng, 75 tuổi *** Bà sống neo đơn, không lập gia đình, nhưng nhận nuôi 1 người con. Người con này bị đưa bán sang Trung Quốc và để lại cho bà nuôi 1 người cháu trai không bình thường. Cháu năm nay học lớp 7, nhưng không làm được việc gì. Sức khỏe của bà dạo này rất yếu.
Bà Tô Thị Lộn, 85 tuổi *** Chồng bà chết sớm, nên một mình bà nuôi 3 người con. Các con của bà cũng rất nghèo, nên chỉ làm thuê làm mướn để sinh sống. Dù tuổi bà đã rất cao, nhưng hằng ngày bà vẫn phải vào trong rẫy chặt củi đem bán để ít là có chút tiền mua thực phẩm để ăn.
Em Lương Thị Yến Nhi, 7 tuổi *** Em bị câm điếc ngay từ khi sinh ra. Hiện nay em lại còn đang bị u não. Bố bị bệnh gan, mẹ bị “ngố”. Tuy vậy, mỗi ngày bố mẹ vẫn cố đi làm thuê để lấy tiền sinh sống và chữa bệnh cho em. Em được bà nội chăm sóc, nhưng bà đã lớn tuổi, mắt đã mờ và chân đi rất yếu.
Chị Lý Thị Thắm, 38 tuổi *** Vợ chồng chị có 4 người con nhỏ. Chồng chị bị tim nặng, hay bị ngất xỉu, nên chị là người duy nhất làm việc để kiếm sống cho cả nhà, nên chị rất gầy yếu và thiếu dinh dưỡng. Nhà quá nghèo nên không có tiền chữa bệnh cho chồng.
Mẹ anh Nông Xuân Lộc *** Anh Lộc là người được các Sơ chọn để giúp thực phẩm và anh mới qua đời tháng 6, 2021, hưởng dương 36 tuổi. Anh bị mù từ nhỏ và bị bệnh vẩy nến khắp người nên rất đau đớn. Mẹ anh là người chăm sóc cho con, cũng yếu sức và mắt mờ, nên các Sơ để phần gạo lại, tiếp tục giúp cho mẹ anh.
Con trai Bà Hoàng Thị Giống *** Bà Giống mới qua đời (2021, hưởng thọ 82 tuổi). Khi còn sống, bà ở với người con trai bị tâm thần rất nặng, khá hung dữ và hay phá phách. Nay bà đã qua đời, nên Hồng Ân tiếp tục giúp cho ông con trai để có chút lương thực sinh sống.
Chị Đặng Thị Mai, 33 tuổi *** Chị vốn có gia đình. Chị bị bệnh tâm thần, động kinh, rất khỏe và hay phá phách. Khi lên cơn thì la khóc ầm ĩ. Chán chường, chồng chị bỏ đi Trung Quốc, để chị lại với 2 con nhỏ. Bố mẹ chị phải chăm sóc cho cả 3 mẹ con của chị.
Chị Hoàng Thị Đôi *** Chồng chị đang ở tù. Một mình chị nuôi 2 đứa con nhỏ đi học, nên ngày ngày phải vào rừng kiếm củi đi bán để sinh sống.
Bà Hứa Thị Nghiệu, 83 tuổi *** Bà đã cao tuổi, chân tay run rẩy, đi lại rất khó khăn. Mắt bị đục tinh thủy nên không còn nhìn rõ. Chồng chết sớm, nên một mình bà nuôi ông con bị tâm thần, rất hung dữ và hay phá phách. Cuộc sống của 2 mẹ con đều phải nhờ vào sự trợ giúp của hàng xóm láng giềng.
Bà Lô Thị Xuân, 63 tuổi *** Bà bị bệnh tiểu đường nặng dẫn đến biến chứng làm cho bà bị liệt nhiều năm nay. Tất cả mọi sinh hoạt vệ sinh, ăn uống cá nhân đều tại giường. Hiện tại, bà lại bị bệnh sưng các khớp tay chân rất đau đớn. Bà có 4 người con, các con của bà cũng rất hoàn cảnh. Hai người con đầu đã lập gia đình, còn 2 người con nhỏ còn lại đang ở với bà. Chồng của bà hằng ngày đi làm thuê để nuôi sống cả nhà.
Ông Vi Văn Khằn, 71 tuổi *** Ông có vợ nhưng vợ chết sớm. Ông bị câm điếc và mắt bị mờ, nhưng vẫn đang phải chăm sóc người con trai tâm thần. Gia đình ông rất túng nghèo. Nhưng lúc trời không mưa thì ông đi ăn xin. Ai cho gì thì ăn nấy và mang về cho cậu con trai tâm thần ở nhà.
Ông Vi Văn Xáy, 70 tuổi *** Ông sống neo đơn không nơi nương tựa. Bố mẹ qua đời, để lại cho ông căn nhà tồi tàn, bị dột nát. Ông bị “ngố” và bị hậu quả của chất độc màu da cam. Một tay của ông bị khuyết tật, không làm được gì. Cuộc sống của ông rất khó khăn cần đến sự giúp đỡ của mọi người.