Như quý ân nhân đã biết, cuối năm 2018, Hồng Ân bắt đầu cộng tác thêm với các Sơ Hiệp Hội Chứng Nhân Đức Tin ở Lâm Đồng (miền Trung VN). Hồng Ân bắt đầu với con số nhỏ là 50 xuất gạo mỗi tháng, với một số tiền giúp tùy trường hợp để các Sơ có thời gian đi các nơi chọn lọc người nghèo, cần giúp đỡ nhất tại các địa phương các Sơ đang phục vụ để giúp gạo lâu dài cho họ. Thường thì sau 6 tháng, Hồng Ân sẽ tăng lên thêm 50 xuất và cứ thế theo thời gian và theo quỹ Hồng Ân thu được từ các ân nhân.
Vì vậy, tháng 3, 2019, Hồng Ân báo cho các Sơ là xin chuẩn bị tìm thêm 50 người mới. Các Sơ vui lắm. Sau hơn 1 tháng, các Sơ viết cho Hồng Ân như sau:
“Kính thưa dì và Hội Hồng Ân,
Con cảm ơn dì vì tình thương dì đã có nhã ý giúp cho bà con đồng bào nghèo tại Việt Nam, thêm 50 xuất nữa để giúp họ bớt đi nỗi khổ vì nghèo túng, đói khát. Tình thương và sự quan tâm của dì và Hội Hồng Ân đã giúp con có động lực nhiều hơn, tự tin hơn để dấn thân đi tìm và đến tận những gia đình vùng sâu vùng xa mà có lẽ chưa mấy ai bước vào. Cảm ơn Chúa, con cũng đã len lỏi vào được các gia đình có thể nói không có ai nghèo cả tinh thần và vật chất hơn làng này. Từ cộng đoàn con ở vào tới đó khoảng gần 30 cây số. Họ là nguời lương hoàn toàn, và là người dân tộc Mông,Tầy và Cờ ho. Họ từ ngoài Cao Bằng vào cách đây hơn 30 năm. Đến nay có gần 200 gia đình rồi. Ở đây 95% là nhà lá, nhà gỗ ghép thô, nền nhà bằng đất, nấu ăn bằng bếp củi! Vì nhà nước sợ dân theo đạo nào đó nên họ bảo vệ và cô lập dân ở đây thật tội nghiệp. Dì không tưởng được dân khổ thế nào đâu. Thế nhưng ai vào nhà nước cũng đuổi ra, không cho dân nhận đồ vì họ sợ vào lôi kéo người dân bỏ Bác Hồ… Mới đây các giáo xứ gần đó thấy bà con khổ quá nên mang đồ vào giúp nhưng bị đuổi ra, phải chở nguyên xe về!”
Lá thơ còn dài với những chia sẻ phương cách các Sơ đã dùng để vào buôn làng thăm dân và giúp đỡ dân làng, nhưng vì vấn đề nhậy cảm, nên Hồng Ân không tiện kể thêm, sợ gây phiền phức cho các Sơ. Tuy nhiên, khi nghe kể, Hồng Ân thật tội nghiệp cho các Sơ! Mình đến để giúp cho dân làng đỡ đói khổ mà lại bị nhà nước cho công an chìm theo dõi, điều tra, gọi lên hạch hỏi vào buôn làng để làm gì. Nếu không có lòng yêu thương người nghèo thật sự, có lẽ nhiều người đã bỏ cuộc! Việc gì mà tôi vừa phải tốn công, tốn sức, tốn của để giúp cho người nghèo mà còn bị nhà nước hạch hoẹ, làm khó dễ! Nhưng… các Sơ vẫn không bỏ cuộc, vẫn tiếp tục âm thầm tìm cách tiếp cận.
“Cái khó nó ló cái khôn”, các Sơ vẫn lui tới được và nhờ đó, chúng ta lại có thể vươn tay chạm đến các gia đình nghèo trong buôn làng khốn khổ này. Xét cho cùng thì nhờ các Sơ là người địa phương mới biết cách đối phó với hoàn cảnh địa phương, phải không ạ? Tạ ơn Chúa và cảm ơn các Sơ nhiều lắm!